Anh chọn ai? Siêu mẫu hay Osin?
Phan_18
Chương 61: Lời cầu hôn ngọt ngào
Một ngày thu tháng tám…
Nàng đi nhận quyết định bổ nhiệm giảng viên, sau đó đi ăn với bạn bè, anh vì bận nên để lái xe đưa nàng đi luôn. Nhiều bạn lâu ngày không gặp, kể ra nàng phát ngại, bụng bầu bắt đầu to mà chưa mời đứa nào ăn cỗ cưới cả, cũng may bọn bạn toàn đứa tâm lý, với cả chuyện nàng yêu anh, chẳng ai còn lạ gì, nên đỡ đỡ chút…
Ngày hôm nay lắm chuyện vui lắm cơ, toan về kể cho anh, vậy mà đứng trước cổng, nàng có hơi thất vọng, trong nhà không có ánh đèn, anh chắc bận còn chưa về…Đẩy cửa lớn, thực sự ngạc nhiên khi thấy ánh nến lung linh…ngó quanh vẫn không thấy ai…cảm giác hơi hồi hộp, nàng đi theo những cánh hoa hồng, cần thận từng bước lên lầu hai…vệt hoa dừng lại trước cửa phòng ngủ, nàng gọi, nhưng vẫn không thấy anh, đành tự mở cửa vào…Trời đất! Nàng đang ở đâu vậy? Chiếc giường nệm trắng xếp hoa trái tim tinh tế, rèm ngủ cũng thay hết bằng pha lê, lấp lánh phản xạ ánh nến, hương thơm dễ chịu phảng phất…tất cả, tất cả đều rất lung linh, rực rỡ…Anh chạy tới bên, bế nàng đặt vào thảm hoa kết tinh tế, mắt anh chạm mắt nàng long lanh…Cự li rất gần, nàng nhận ra anh đang rất run, đại gia thì tự trách mình, sao đã luyện tập lâu vậy rồi mà tới hôm nay, lại khó như thế chứ…cuối cùng, lấy hết can đảm, nhìn vào mắt nàng, anh mấp máy, nói ra những điều điên rồ trái ngược hoàn toàn lúc chuẩn bị:
-”Uyên…”. Cầm tay nàng.
-”Anh…anh…anh…”
-”Sao anh?”
-”Anh…anh là tổng giám đốc….”
-”Vâng”
-”Anh cũng có kha khá tiền…”
-”Vâng”
-”Anh là con nhà gia giáo, bố mẹ đều hiền lành…”
-”Vâng?”
-”Anh có nhà riêng, đây này…”
-”Vâng, anh sao vậy, em biết mà…”
-”Anh rất cao và đẹp trai…”
Tới đây thì nàng phì cười, nhìn người yêu toát cả mồ hôi, nàng cố gắng nghiêm túc:
-”Vâng…”
-”Nếu con sinh ra, anh không đảm bảo sẽ yêu nó được nhiều như yêu vợ anh nhưng anh sẽ là người cha tốt…”
-”Vâng…”
-”Anh cũng sẽ chăm sóc người phụ nữ của anh suốt đời …”
-”?…”
-”Một người đàn ông quá tuyệt vời như anh, nếu cứ tiếp tục độc thân, e rằng sẽ tạo nên một cuộc tranh giành không nhỏ mất…”
-”???”
Gợi ý tới thế rồi mà người yêu vẫn trơ ra, anh run rẩy lấy chiếc nhẫn trong túi áo, đưa trước mặt nàng:
-”Vậy nên, em hãy dập tắt cuộc chiến ấy đi…làm vợ anh nhé!”
Tới lượt nàng luống cuống, khẽ mỉm cười mà nước mắt chẳng hiểu sao tuôn ra như mưa, ngước lên thấy anh vẫn nhìn mình chờ đợi, nghẹn ngào, nói không lên lời, đưa khẽ bàn tay ra hiệu, anh ngốc ngếch không hiểu…phải mất một lúc, nàng mới trấn tĩnh :
-”Ngốc ạ, đeo nhẫn cho em…”
Hạnh phúc ngập tràn, chiếc nhẫn kim cương được đeo lên ngón tay thon dài của nàng, tuyệt đẹp, anh cũng có mắt chọn đấy chứ, thật là vừa khít…Đôi trẻ hạnh phúc trao nhau nụ hôn nóng bỏng, nồng nàn!!!
Mãi về sau, trong một lần dọn nhà, nàng bắt được tờ giấy nhỏ, trong đó có ghi: “Em biết không? Thích là yêu một thứ gì nhàn nhạt, còn yêu là thích một thứ gì rất sâu xa…Anh đã yêu em, một tình yêu chân thành và sâu sắc tới mức chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi…Chúng ta vẫn sống với nhau hàng ngày, nhưng quanh em có biết bao vệ tinh, điều đó khiến anh cứ nghĩ lại thấy bất an…hay là, em hãy làm anh yên phận bằng cách…LÀM VỢ ANH NHÉ!!!”
Nàng cười sặc…có vài chữ cũng không nhớ được???
Chuong 62: Cuộc thi cô dâu chú rể
Một tuần sau…
Nàng lười biếng mở mắt, anh ghé tai thì thầm :”Đi chơi đi…”
Khẽ ừm một tiếng, cũng dậy theo anh ra ngoài, thực ra nàng cũng chẳng quan trọng đi đâu cả, đi với anh là vui rồi. Anh dẫn nàng đi lang thang quanh công viên, hít thở bầu không khí trong lành, sắp làm mẹ rồi mà nàng vẫn còn trẻ con quá, lúc thì sà xuống hàng cóc làm vài miếng, khi thì lại muốn ăn kẹo bông, nổi hứng lên còn bắt anh chụp ảnh Hàn Quốc.
-”Anh…anh…đi thôi, chỗ kia đông người thế…”
-”Có gì đâu mà xem…”. Anh có vẻ mệt mỏi uể oải. Lê bước chân già theo cô người yêu trẻ con.
-”Vâng, xin nhanh tay tham gia chương trình của chúng tôi, số lượng có hạn…MỘT NGÀY LÀM CÔ DÂU – CHÚ RỂ – chương trình dành cho cặp đôi yêu nhau,3 giải nhì là dịch vụ cưới trọn gói cho lễ cưới thật của các bạn…giải nhất là chuyến du lịch vòng quanh Châu Âu…”
Người người nô nức đăng kí, nàng cũng háo cả hức….Nhất định lôi đại gia đi, bắt anh tham gia bằng được….
-”Thích đi Châu Âu thì cưới xong anh cho đi…thi thố gì ệt…”
-”Không, thích đi miễn phí cơ…đi mà…đi mà…đi mà…”
-”Ừ, chiều nàng vậy…”
Đại gia dẫn nàng luồn qua đống người chen lấn, vào giữa đăng kí.
-”Xin hỏi tên anh chị…”
-”Nguyễn Thị Tố Uyên, Phạm Bảo Minh…”
-”Vâng, anh chị cho em số điện thoại, ngày sinh, số chứng minh nhân dân vào đây nhé…vòng sơ khảo bắt đầu từ 10h sáng nay chị nhé, tại Royal Plaza…”
-”Trời đất…”
Nàng quay sang nhìn anh, ánh mắt khần trương cầu nài…
-”Còn 50 phút nữa, có kịp không?”
-”Kịp mà, Lamborghini Veneno của đại gia đi kịp mà…đi…”
-”Mệt lém, thi thố làm gì…”
-”Đi mà, đại gia đẹp trai của em thế này, không thi thì phí, em có linh cảm là kiểu gì mình cũng dành giải nhất…”
-”Chuyện đó thì không phải nói…”. Anh bắt đầu kiêu: “Nhưng bỏ phí một ngày đi chơi lãng mạn của mình bằng cuộc thi vớ vẩn đó sao?”
Anh càng nản, nàng càng thích, đúng là lạ đời, nài nỉ bằng được:
-”Đi mà, ba Minh…ba Minh đưa hai mẹ con đi đi…em thích lắm…”
Tất nhiên là đại gia không thể cưỡng lại cái giọng điệu ngọt xơn xớt của người yêu rồi, đành ngậm ngùi lấy chìa khóa xe, phóng như điên tới Royal Plazza. Họ được đưa tới phòng thử đồ, nhìn mặt chàng có vẻ không vui, nàng nịnh nọt:
-”Đi thay ple đi nha…rồi sang đây nhìn em mặc váy cô dâu xem có đẹp không nhé…”
Nghe thấy thế anh mới tỉnh táo một chút, véo má người yêu:
-”Chiều em nhất rồi nhé…”
-”Em biết, em biết!!!”
…………………
Nhìn thấy bóng dáng một người quen, Trâm Anh mừng rỡ, khẽ gọi:
-”Chị Ngọc, chị Ngọc…vào đây…”
Ngọc nhanh nhẹn đi theo phía Trâm Anh vào một nhà vệ sinh gần đó.
-”Của em đâu?”
-”Ha…”
Ngọc khẽ nhếch mép, lật mặt: “Cô em, cô thật ngốc?”
-”???”
-”Cô không đọc báo ư? Đúng là tiểu thư của Bảo Minh, lớn trong nhung lụa, nên ngu ngốc quá…”
-”Chị nói vậy là sao? Em không hiểu?”
-”Sao là sao? Tới tôi còn chẳng có ma nào mời đóng phim, nữa là giới thiệu cho cô, mơ à…”
Siêu mẫu cười một tràng dài dưới sự ngạc nhiên sửng sốt của Trâm Anh, tức điên, cô tiểu thư vùng vằng, buông lời cảnh cáo:
-”Chị đợi đấy, tôi sẽ nói cho anh trai về kế hoạch bẩn thỉu của chị…”
-”Mày đi nói đi, tao thách…”
Trâm Anh toan chạy đi thì bị bàn tay ai đó nắm lạy, Ngọc lôi mạnh cô, đẩy vào nhà vệ sinh, dúi đầu xuống…
-”Chị dám…”
-”Sao không, con người khi tới bước đường cùng thì chẳng còn sợ gì cả, mày hiểu không…”
-”Khốn nạn, bỏ tôi ra…”
-”Haha, mày cũng chỉ biết ăn chơi phá hoại, mày biết thế nào là chà đạp của cuộc đời…ông trời thật bất công, người sinh ra đã trong tổ kén, người thì vớ được chồng giàu…còn tao…một mình cố gắng nỗ lực thì bị dìm tới vậy…”…Nỗi tức giận không thể nào nguôi ngoại :”Hôm nay, tao phải cho tiểu thư như mày uống nước cống một lần cho tỉnh ngộ…”
Vì quá sợ hãi, Trâm Anh ngất lịm. Ngọc nhanh nhẹn rảo bước, tới số phòng mà Trâm Anh cung cấp, nhìn thấy bóng người mặc đồ cô dâu trắng muốt, lộng lẫy, lòng cô như thắt lại, nắm chặt con dao trên tay, cô tự nhủ: “Dương à, tao tới trả thù ày đây, tất cả là tại họ….họ sẽ đi hết theo mày, từng đứa, từng đứa một…hahaha”
Chương 63: Sập bẫy
Từ từ tiến lại gần, một tay giữ vai, một tay dí dao sắc vào cổ người mặc váy trắng. Lạ thay, không một tiếng la hét ghê sợ như cô tưởng, thay vào đó, người kia cầm vào mũi dao, giật mạnh, nhanh như cắt quay người lại, chưa còn kịp nhìn ra ai thì Ngọc đã ăn ba phát tát liên tiếp như trời giáng. Loạng choạng đứng dậy, mắt nhắm mắt mở…
-”Là anh…”
-”Đúng, là tao…”
Minh bực tức vứt chiếc khăn voan trắng ra khỏi đầu:
-”Tao đợi mày cũng 20 phút rồi đấy con chó ạ….”
Ngọc run sợ nhìn người đàn ông trước mặt, đích thân hắn mặc váy, đích thân hắn đợi cô, thế là đủ hiểu mối căm phẫn mà hắn dành cho cô như nào, muốn tự tay băm vằm cô thành từng mảnh ra sao…tay hắn siết chặt cổ cô:
-”Mẹ kiếp, tao đã định tha ày vì cả nể Uyên…vậy mà mày không biết điều…ngay tại trung tâm thương mại của tao ư? …”
-”Dù sao thì người chết hôm đó cũng là Dương…” Ngọc nhớ lại, ánh mắt đỏ rực.
-”Còn nói, thằng đấy ăn bả nên mới yêu mày…tới chết còn xin ày, không đáng…”
-”Mày cũng ra gì, loại lợi dụng em gái…”
Minh cười thành tràng: “Mày cũng có tư cách nói câu ấy với tao ư? “…
Cũng không biết đám người của đại gia sau đó trả thù siêu mẫu kiểu gì, phương thức nào, sau một hồi, không thể chịu đựng, cô bất cần:
-”Muốn giết thì nhanh lên…”
-”Giết mày ư? Dễ thế à…”
Minh cất giọng ra lệnh:
-”Tống nó vào tù…tao không cần biết chúng mày làm cách nào, phải cho nó tù chung thân…”
-”Dạ, vâng ạ…”
Ngọc với theo chửi bới ầm ĩ, Minh nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài, vừa hay bắt gặp cô em gái tóc áo rũ rượi, nhìn cũng xót xa, nhưng phải như thế nó mới tỉnh ra được; dù sao thì người của anh vẫn luôn theo sát, cũng không để tới mức quá sức chịu đựng:
-”Anh, em xin lỗi…”
-”Đi tắm rửa nhanh, tới cho đúng giờ…”
Đoạn anh rảo bước.
Chương 64: Lại bị lừa rồi
-”Anh!”
Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốc sững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều…
-”Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại mơn trớn tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…”
Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới vậy. Đi cùng anh tới địa điểm tổ chức vòng loại, nàng sững sờ trước quy mô cuộc thi, chiếc cổng chào kết hoa lan trắng xinh xắn, đường đi dải cánh hồng rất dày, những ánh nến lung linh… cách một khoảng rất xa nhưng cũng đủ nhìn thấy hai chữ Bảo Minh Tố Uyên đan xen bằng pha lê trong suốt trên phông nền đầy những trái tim lấp lánh…oa…họ công phu thật đấy…nàng cẩn thận bước những bước chân nhẹ nhàng, đưa mắt tìm kiếm những đối thủ xung quanh…lạ thay, không thấy cặp nào cả…có thể là nàng và anh ra đầu sao? Quay mắt nhìn anh, thì thầm: “Họ chuẩn bị như thật ý anh nhỉ?”…Anh không nói gì, dắt nàng đi dần dần lên phía trước của hội trường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…cảnh tượng chân thật tới mức nàng cứ ngỡ như mình cưới thật…bất giác ngoảnh ra đằng sau, Nghi Lan mặc chiếc váy tím xinh tươi, nhìn nàng nở nụ cười hiền dịu, Bảo Lân trong bộ vest đen đầy xúc động…Còn chưa kịp hiểu ra thì ánh đèn hai bên lối đi bật sáng… ba…trời đất, sao ba nàng lại ở đây…mẹ nữa…ba mẹ nhìn nàng trìu mến, nàng tự sờ tay lên trán, có phải mình đang mơ không??? Rồi cả ba mẹ anh Minh nữa…bạn bè nàng…tất cả những người thân quen đứng dậy, mọi người đồng loạt thả những trái bóng hình tim lên trên rồi vỗ tay reo hò…phía màn hình lớn chiếu đoạn video nhỏ, được làm công phu, một câu chuyện tình đầy cảm động, đó chính là câu chuyện tình của nàng…
‘Cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh gặp em…mình sẽ ở bên nhau trọn đời em nhé!’
Dòng chữ cuối cùng trong cuộn video chạy qua, mắt nàng đã đỏ hoe, mọi người nhìn lên đầy xúc động…một lần nữa, thỏ non bé nhỏ lại bị lừa…bị lừa một cách trắng trợn, ngước lên nhìn anh, cái con cáo này, mãi vẫn không hết ranh ma…lúc nãy còn làm màu gì chứ…:”Anh lừa em…xem em nên xử anh như nào?”. Nàng đánh nhẹ vào ngực chàng, Bảo Lân phía sau vội vàng thanh minh: “Anh em là lo chị mang bầu nên không muốn chị vất vả vì phải chuẩn bị, lo nghĩ đó…”. Quay ánh mắt cầu cứu bạn thân, Nghi Lan lần này cũng chẳng về phe: “Thôi nàng, người đàn ông tốt thế này, móc cả thế giới chỉ có một thôi…”. “Nhưng ít ra phải nói tao một tiếng, tới đám cưới của mình tao còn không biết???” Nàng vẫn lườm, đại gia luôn miệng xin lỗi, Lan thì không kiên nhẫn được như Minh, trêu bạn: “Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Uyên nghe vậy, thôi không trách cứ, ngược lại, lên mặt: “Ngoan làm phù dâu đi em…”, nàng ngượng ngịu nở nụ cười, người con gái trước mặt…xinh tươi dịu hiền…đại gia không kiềm được, chạm nhẹ tay lên gò mà, trao nàng nụ hôn nồng thắm, mãnh liệt, phía dưới ồ lên…cô dâu phát ngại, chú rể vẫn cứ mặc kệ đám đông…giữ chặt nàng tận hưởng giây phút hạnh phúc…
Chương 65: Ai cũng là nhân vật chính
-”Ngọc, mày có người thăm”
Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi, còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn…
-”Bạn sống tốt chứ?”
-”Tao khỏe…”
-”Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”. Uyên đưa túi hoa quả và một ít đồ ăn qua khe bên dưới.
-”Con điên, giả tạo…” Ngọc ném thẳng đồ xuống đất…Uyên nhìn thờ dài…
-”Tới bao giờ mới kết thúc đây? Mình đã làm gì bạn? Hận mình lắm sao?”
-”Hận…TAO HẬN KHÔNG XÉ XÁC MÀY RA”
-”Sao vậy?”
-”Vì mày quá may mắn, ông trời quá bất công…mày chả làm gì cũng được mọi người thương yêu, còn tao, cố gắng, cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là công cốc…”
-”Bạn nhầm rồi…bạn nhớ Dương chứ?”
-”Tao nhớ, vì mày nên nó chết, mày không có tư cách nhắc tới tên nó…”
-”Người bắn là chính bạn đó…bạn hiều không?”
Nhìn Ngọc quá cực đoan, Uyên không thể không nói:
-”Tỉnh lại, cố gắng làm lại cuộc đời đi, sống cho có ích…”
-”Mày có quyền gì mà giáo huấn tao….mày luôn là nhân vật trung tâm, nhân vật chính, hiểu gì cảm giác của tao???”
Nhìn Uyên cười, Ngọc giận sôi máu :”Im miệng…”
-”Bạn vẫn không hiểu ư? Tại sao mình lại là nhân vật chính? Mình có gì để trở thành nhân vật chính? Bởi bạn…bạn luôn sống và nhìn về mình, bạn đã biến mình thành nhân vật chính đó…Bạn trông vào anh Minh, nên bạn cảm thấy mình đã chiếm hết…vậy tại sao bạn không một lần quay lại…để thấy Dương, thấy trên đời này cũng có một người yêu bạn thiết tha…đối với Dương, bạn chính là nhân vật chính của cuộc đời cậu ấy… Bạn có tài năng? Bạn có sắc đẹp, chiều cao? Trước đây hàng ngàn người hâm mộ…Bạn chẳng phải cũng từng là nhân vật có sức ảnh hưởng tới nhiều người vậy ư? Sao không một lần tự hài lòng với mình???”
Ngọc sửng sốt nhìn Uyên, vốn tính hiền, pha chút mặc kệ, từ khi quen biết chưa bao giờ cô thấy nàng nói nhiều như vậy…
-”Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao không sống ình, mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình là một mảnh ghép phụ thừa thãi…tại sao? Tại sao?”
-”Mình biết bạn không thích mình, lần sau mình sẽ gửi đồ thôi…tạm biệt”
Uyên nhanh chóng rời đi, nàng không biết những gì nàng nói, Ngọc sẽ hiểu được bao nhiêu, liệu có sống tốt hay vẫn ôm lòng oán hận, một làn gió tươi mát thổi qua, người đàn ông to cao vạm vỡ đang đứng đợi ngoài xe, nhoẻn một nụ cười, nàng bước tới, thơm nhẹ vào trán chàng, giọng nói ngọt như mía lùi :”Cảm ơn vì đã nói mọi chuyện cho em…cũng cảm ơn vì đã đưa em tới đây…em yêu anh!!!”
Chương 66: Vợ nũng
Người ta nói bà bầu, mệt hay cáu giận vô cớ, chuyện đó thế mà lại đúng với mọi người, kể cả một người hiền như nàng…Một ngày, đang ngồi trên mạng, xem ảnh của mọi người nàng cũng quay ra tỏ vẻ khó chịu…
-”Tiểu bảo bối của anh làm sao thế…”
-”Xi…”
-”Sao vậy…”
-”Nhìn những bức ảnh này nè…tới là đẹp…người ta bụng phệ, chụp ảnh đọ bụng bầu với vợ, tình cảm biết bao, lãng mạn biết bao…đằng này nhà mình, mỗi em bụng phệ…”
Trời đất, đại gia choáng, bẹo má người yêu:”Phúng phính yêu ghê…giờ là nàng trách ta không có bụng phệ hả?”
-”Ừ, bụng anh chả to gì cả, người ta bảo bụng to mới có tướng làm quan…anh chả có tướng làm quan gì hết!!!”
Chả nói nổi lên lời, chồng nàng luyện tập hằng ngày, lấy mỡ đâu mà phệ, nhưng nể vợ đang vất vả, anh chiều chuộng:
-”Được, từ nay anh sẽ ăn nhiều, ngủ nhiều, không tập gì hết, cố gắng để có bụng phệ, vừa ý chưa…đừng buồn nữa nhé…yêu lắm…”
-”Nhưng…Em …”
-”Sao, vợ anh sao nào…”
Mê mẩn cơ săn chắc, nàng phụng phịu:
-”Nhưng em cũng thích bụng anh Minh sáu múi…”
‘Hả???’ Cứng lưỡi với người yêu, chẳng còn cách nào, đành ôm nàng thật chặt:
-”Thế giờ nàng muốn như nào??? Như nào anh cũng chiều???”
-”Không như nào cả…”
…..
Lần nào đứng lên cân là xót xa lần đó, nàng kêu anh:
-”Anh, em lại tăng mấy cân rồi…”
-”Càng tốt chứ sao?”
-”Tốt gì mà tốt! Em béo như con lợn ý anh không yêu nữa à…”
-”Anh yêu…anh yêu…yêu mà…thôi anh xin…Uyên của anh càng béo càng xinh…hihi…”
….
-”Anh Minh!”
-”Sao, vợ gọi gì…”
-”Thèm ăn cóc…không ngủ được…”
Anh mắt nhắm mắt mở, nhìn đồng hồ, 3h sáng…Nếu là ông chồng bình thường chắc cáu tiết mất, hoặc được ông tốt cũng nịnh vợ bảo sáng mai đi mua, nhưng mà là đại gia nhà ta; vội vàng ra khỏi giường với điện thoại…tên thư kí còn ngái ngủ, nghe giọng sếp mà sốt cả người:
-”Một cân cóc, cho cậu 30 phút mang tới, hoặc mai nộp đơn xin nghỉ việc trên bàn tôi…”
….
-”Chồng!”
-”Bế vợ…10 vòng cầu thang, vợ căng thẳng lắm…đi cho thoải mái”
‘Hả?’
Một giây giật mình, xong may mà nàng lấy được chồng tốt, bế nàng đủ 10 vòng cầu thang, tuy có phải nghỉ giữa chừng năm bảy lần, nhưng xem ra, đại gia đã làm con thỏ “láo toét” hài lòng…
….
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian